Chương 4: Chương 4

7964 Chữ 23/06/2025

Ngô Phùng thị tỉnh ngộ, che miệng cười ngã ra sạp, cười đến mức thẳng lưng không nổi. Nữ nhi tốt, đúng là nữ nhi tốt của bà! Biết cái gì mới là quan trọng nhất! Nam nhân sao sánh được với tiền trong tay?

Nhị cô nương cười hì hì nép vào lòng Ngô Phùng thị làm nũng: “Nương, chuyện này con không hiểu, nên đòi bao nhiêu, đòi bao nhiêu là hợp, đều phải nhờ nương giúp con lo liệu.”

Ngô Phùng thị ôm lấy khuôn mặt của Nhị cô nương nhà họ Ngô, hôn lên một cái thật mạnh rồi nói: “Giao cho nương lo! Xem nương không kiếm được cho con nửa phần sính lễ hồi môn thì thôi!”

Mẫu tử hai người vừa ôm nhau vừa cười nói rôm rả, Ngô Phùng thị hận không thể đem Nhị cô nương nhà mình vò nát ôm vào lòng, miệng gọi bảo bối, gọi đến dạt dào thương yêu. Mấy bà tử và nha hoàn đứng đợi ở ngoài phòng đều lấy làm lạ, nhưng không ai dám mon men tới gần nghe lén hay nhìn trộm. Nghe bên trong Nhị cô nương đang chọc cho phu nhân cười vui vẻ, người người đều len lén mỉm cười liếc nhìn nhau. Chủ tử vui thì bọn hạ nhân mới dễ sống.

Nói chuyện một hồi, Nhị cô nương xoay xoay ánh mắt, cẩn thận bày ra tính toán thứ hai của mình, lần này ánh mắt nàng chăm chăm nhìn sắc mặt của Ngô Phùng thị, nhẹ giọng hỏi: “Nương, có thể cho con xin A Miên không ạ?”

Ngô Phùng thị sững người, nụ cười tắt đi, hỏi lại: “Con muốn A Miên sao?”

Nhị cô nương nhìn sắc mặt của Ngô Phùng thị, cảm thấy mình cũng giống như đang cướp người từ tay nương vậy, nhưng lúc này lại không nghĩ ra được ai khác thích hợp hơn, đành nép vào lòng bà, nũng nịu nói: “Nương thương con một chút, cho con A Miên đi, người lại tìm một đứa khác.”

Ngô Phùng thị nghiêm túc hỏi: “Nhị nha đầu, con nói thật đi, con lấy A Miên làm gì?”

Nhị cô nương cười khúc khích đáp: “Dù sao nhà họ Đoàn cũng định nạp thiếp cho hắn, con nghĩ chi bằng con đưa một người tới trước.”

Nàng không nói ra miệng, nhưng trong lòng biết rõ, người được đưa đi trước sau gì cũng sẽ là người của nàng. Ngô Phùng thị đã có ý định đem A Miên dâng lên trước mặt lão gia, thì tức là người này ắt hẳn đã bị bà nắm chắc trong tay. Dù có gả đến nhà họ Đoàn, cũng không lo nàng ta làm nên chuyện gì. Đợi đến khi nàng gả vào đó rồi, muốn nhào nặn thế nào cũng là tùy ở nàng.

Ngô Phùng thị dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này vừa dậy nổi, một mình đã địch nổi mười người. Kế sách này quả thật không tệ, chính bà cũng từng nghĩ tới, chỉ là không ngờ con bé lại nhắm trúng A Miên.

Ngô Phùng thị ôm lấy Nhị cô nương, nói: “Cho con A Miên cũng được. Lần sau nhà họ Đoàn lại tới, để họ mang A Miên về.” Dứt lời lại thở dài một tiếng.

Nhị cô nương nghe vậy thì lương tâm cắn rứt, vội nói: “Nếu nương còn ai khác thì cho con cũng được, chỉ là con nhất thời không nghĩ ra ai bên cạnh giống như A Miên. Không phải con nhất thiết phải có A Miên đâu.”

Chỉ cần người đó có thể được đưa tới nhà họ Đoàn để nàng cắm trước một cái cọc, là A Miên hay Cải Hoa nàng cũng không để tâm.

Ngô Phùng thị ôm lấy nàng, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Đợi thêm xem thế nào. Nếu phụ thân con không vừa mắt con bé, thì hãy tính tiếp.”

Nhị cô nương nghe thế lập tức thấy chẳng còn hi vọng gì, trong nhà nàng quả thực chưa từng thấy ai đẹp hơn A Miên. Nhưng Ngô Phùng thị muốn giữ sủng ái thì cũng là việc quan trọng hàng đầu.

Ngô Phùng thị ôm nàng nói tiếp: “Không phải nương không thương con, chỉ là A Miên thực sự còn có chỗ dụng được.”

Nhị cô nương lập tức gật đầu, ngoan ngoãn như đứa trẻ nghe lời.

Ngô Phùng thị thở dài. Tính đến hiện giờ, bà toan tính chẳng phải cũng là vì con mình đó sao? Bà nâng mặt Nhị cô nương lên, tỉ mỉ ngắm nhìn, chỉ thấy nữ nhi nhà mình là tốt nhất thiên hạ, trên đời này chẳng ai sánh bằng.

Nhị cô nương bị bà nhìn chằm chằm đến chột dạ, sợ bà nhìn ra bên ngoài và bên trong mình đã khác biệt.

Ngô Phùng thị nở nụ cười ấm áp: “Nhị nha đầu của ta, bảo bối ngoan của nương.”

Nhị cô nương cũng mỉm cười dịu dàng. Nàng nhận ra, Ngô Phùng thị này thực lòng thương mình, một nỗi thương yêu thấm đến tận xương tủy. Nghĩ lại trước kia, trong nhà hình như ai ai cũng yêu quý chị Cả, còn nàng chỉ như người thừa. Chị cái gì cũng tốt, ngay cả làm nũng cũng giỏi hơn. Nàng nhớ lúc trước, chị làm nũng nằm lì trong lòng mẹ không chịu dậy, mẹ ôm lấy gọi là ngoan ngoãn bảo bối, còn mình thì chỉ đứng bên cạnh nhìn mà thèm thuồng, mong mỏi một ngày nào đó mẹ có thể nhìn đến mình. Nhưng kể từ sau khi lên trung học, nàng đã không còn mơ mộng điều đó nữa.

Đang mải mê suy nghĩ, lời của Ngô Phùng thị nàng lại nghe sót mất một đoạn. Để rồi câu tiếp theo, lại là điều nàng hoàn toàn không ngờ tới, khiến nàng như bị sét đánh giữa trời quang, cả người cứng đờ.

Ngô Phùng thị đau xót nói: “Con tưởng nương giữ lại A Miên là vì bản thân mình sao? Nương là vì con đấy. Con đã sáu tuổi mà đến một cái đại danh cũng chưa có, ngay cả gia phả cũng chưa được ghi tên, nương nghĩ đến đó mà đêm chẳng thể ngủ, cơm chẳng muốn ăn!”

Năm đó khi Ngô Phùng thị sinh ra Nhị cô nương, bà vừa mới gả vào Ngô gia chưa đầy ba năm. Lúc ấy, Ngô lão gia đã cưới đến năm tiểu thiếp. Ngoài người thiếp đầu tiên là do lão thái thái Ngô gia ban cho khi bà sinh Đại cô nương, thì bốn người còn lại đều là do Ngô lão gia nạp về ngay trong năm bà mang thai.

Khi đó bà đang có thai, tất nhiên không thể ngăn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô lão gia từng người từng người khiêng vào phòng. Đến khi hạ sinh ra lại là một nữ nhi, bà còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, Ngô lão gia đã công khai không kiêng dè gì nữa. Thế là hết thảy đám nha hoàn thông phòng lần lượt được nâng thành thiếp, đám con thứ thì như thỏ đẻ, từng đứa từng đứa lần lượt chui ra đời.

Suốt hai năm sau đó, Ngô lão gia chưa từng bước chân vào phòng bà lấy một lần.

Mãi đến khi bà lấy cớ ghi tên một đứa con thứ vào gia phả mà gọi được Ngô lão gia trở lại phòng, mới có cơ hội sinh ra con trai Ngô Kính Thái. Có con trai rồi, Ngô lão gia mới cách ba hôm ghé một lần, bà mới thực sự được thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng đứa con thứ ba ấy là con trai, mà khi sinh ra, Ngô Phùng thị hiển nhiên quên mất chuyện khi xưa đã hứa sẽ cho đứa con thứ kia vào gia phả. Nay đã có đích tử, Ngô lão gia cũng chẳng còn nhớ tới lời hứa với tiểu thiếp, có đích tử rồi thì con thứ liền không còn giá trị.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Ngô lão gia sẽ quên mất đứa con thứ kia. Nhất là sau khi đích tử ra đời được ba năm, Ngô Phùng thị vẫn không có thêm thai lần nào nữa. Dưới gối hiu quạnh, Ngô lão gia lại nhớ ra mình còn một đứa con trai khác do thiếp sinh, liền có ý định đưa tên đứa nhỏ vào gia phả, coi như một chỗ nương tựa về sau.

Ngô lão gia muốn để con thứ nhập gia phả, đương nhiên Ngô Phùng thị không đồng ý! Con trai bà mới ba tuổi, còn con thứ đã năm tuổi. Nếu để tên con thứ vào gia phả, chẳng may con trai bà có mệnh hệ gì, thì cơ nghiệp Ngô gia chẳng phải sẽ lọt hết vào tay đứa con thứ kia sao? Huống hồ, nếu đứa con thứ được ghi danh, ai dám chắc nương hắn sẽ không sinh tâm tư khác thường? Chỉ vì con trai, Ngô Phùng thị tuyệt đối không cho phép!

Thế là Ngô lão gia lại chẳng buồn bước vào phòng bà nữa. Không chỉ thế, ông ta còn mang chuyện khác ra uy hiếp Ngô Phùng thị.

Năm xưa khi Nhị cô nương ra đời, vì là nữ nhi, mà nữ nhi thì thường khó nuôi, việc nhập gia phả liền bị trì hoãn mãi. Sau khi sinh được con trai, Ngô Phùng thị cho rằng mình đã đứng vững gót chân trong phủ, nên cũng chẳng còn để tâm đến việc của Nhị cô nương. Dù sao là đích nữ, thì sớm muộn gì cũng sẽ được ghi danh vào tộc phả.

Thế nhưng chớp mắt một cái, Nhị cô nương đã lên sáu, vậy mà Ngô lão gia vẫn chẳng hề nhắc đến chuyện đó. Ngô Phùng thị gặng hỏi, Ngô lão gia liền đem chuyện ghi tên con thứ ra để uy hiếp lại bà.

Lúc này Ngô Phùng thị mới sực tỉnh, thì ra việc Nhị cô nương nhà họ Ngô chưa được ghi tên vào gia phả, vốn dĩ là toan tính đã được Ngô lão gia bày sẵn từ lâu! Bà như bị đâm một dao vào tim, lòng đau như cắt, máu tươi nhỏ từng giọt trong lồng ngực.

Nếu Nhị cô nương không được nhập tộc, đến khi đến tuổi xuất giá, thử hỏi một nữ tử không có tên trong gia phả thì làm sao có thể gả đi làm chính thất đích nữ? Ngô lão gia chính là đang lấy cả đời của Nhị cô nương ra để uy hiếp Ngô Phùng thị. Nếu không có chuyện đó, Ngô Phùng thị cả đời cũng không chịu nhả miệng cho con thứ nhập gia phả!

Nhưng lúc này, chính Ngô lão gia đã nắm được nhược điểm của bà. Bà không thể không nghĩ cho nữ nhi của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đành cúi đầu. A Miên chính là lễ vật bà dâng lên Ngô lão gia bà thì tuyệt không còn mong gì có thể khiến Ngô lão gia động lòng nữa, chỉ đành trông cậy vào A Miên, một người mới mẻ hơn, trẻ trung hơn.

Nhị cô nương nghe đến đây thì như bị thiên lôi giáng xuống!

Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ ở đây, nàng cũng chỉ là kẻ bị đặt ở phía sau người khác? Còn là do tiểu thiếp sinh ra? Vậy thì nàng rốt cuộc tính là cái gì? Chỉ để phụ thân nàng lấy ra làm điều kiện ép nương nàng phải thuận theo việc nhận một đứa con thứ sao? Vì nàng mà ông ta có thể nhẫn tâm đến thế, thậm chí không thèm cho nàng cái tên? Chẳng lẽ trong lòng ông ta, nàng còn không bằng một đứa con do tiểu thiếp sinh?

Từ lúc đến nơi này, trong lòng Đỗ Mai vẫn luôn lâng lâng, như đang mơ. Nàng không dám nghĩ tới chuyện mình vì sao lại đột nhiên đến đây, cũng chẳng biết bản thân trong thế giới cũ hiện tại ra sao. Thật ra cũng không có gì kỳ lạ. Nghe nói người ở tuổi như nàng, cũng có thể chết vì lao lực.

Nàng mỗi ngày dậy sớm về khuya, vất vả kiếm tiền nuôi sống bản thân, còn phải gửi tiền về cho cha mẹ. Nàng chưa từng được hưởng phúc, nhưng cũng không thể nói là chịu khổ, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy uất nghẹn. Như thể cả đời này, nàng chưa từng được một lần ngẩng cao đầu mà tự hào vì chính mình. Nàng khát vọng có một ngày, mình có thể oai phong lẫm liệt đứng trước cha mẹ, vượt qua chị cả một cách quang minh chính đại. Có một ngày, cha mẹ sẽ đặt nàng ở vị trí đầu tiên, để chị nàng sang một bên.

Nàng đã cố gắng đến mức ấy, vậy mà không ai nhìn thấy. Có lẽ, nàng thật sự chẳng có gì giá trị chăng.

Sau khi đến đây, nàng vẫn ngỡ rằng cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu mà sống. Nàng có nha hoàn, có phòng riêng. Nương ruột là chính thất, phụ thân là địa chủ giàu có. Cuộc sống này chẳng phải là nằm trên đống vàng đếm tiền mà qua ngày sao?

Ngô Phùng thị đối với nàng luôn là có cầu tất ứng. Nàng muốn gì, ăn gì, uống gì, bọn nha hoàn bà tử đều nhanh chân lẹ tay hầu hạ. Mọi thứ đều rất tốt đẹp. Tuy không thường gặp cha, nhưng nàng cũng chưa bao giờ nghĩ nhiều. Nàng cũng chưa từng nghĩ vì sao mình vẫn luôn bị gọi là Nhị cô nương, nàng cứ tưởng rằng nữ nhi nơi đây đều phải đến khi xuất giá mới có tên thật. Chẳng phải cũng có những người cả đời không có đại danh sao? Lấy chồng rồi cũng chỉ mang họ trượng phu thôi mà?

Nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới thì ra chính cha ruột mình lại lấy nàng ra để uy hiếp nương ruột!

Nhị cô nương nuốt nước mắt vào lòng, cắn răng, run run nói: “Nương, đừng hoảng vội. Chuyện này chưa đến lượt chúng ta phải sốt ruột!”

Nàng suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Nương, đứa con thứ kia hiện giờ bao nhiêu tuổi rồi?”

Ngô Phùng thị đáp: “Hơn sáu tuổi rồi, cũng cỡ con thôi.”

Nhị cô nương nói: “Vậy sao cha lại vội vàng cho hắn nhập gia phả như thế?”

Nàng còn muốn hỏi: Lẽ nào bắt buộc phải để hắn nhập tộc? Không thể nghĩ cách nào khác sao? Ngô lão gia vì sao gấp gáp đến vậy? Nếu không phải ông ta ép quá, thì Ngô Phùng thị cũng đâu đến nỗi vội vàng đưa cả A Miên ra tế đường?

Ngô Phùng thị đáp: “Đứa nhỏ đó đến tuổi khai tâm học chữ rồi, trễ nữa là không kịp. Không nhập tộc thì có thầy nào chịu dạy?”

Thì ra là như thế. Nhị cô nương bật cười, cười nhẹ như mây gió: “Muốn học chữ đọc sách à? Chuyện đó đơn giản thôi. Con mới sáu tuổi, nương cứ gắng nhịn đến lúc con xuất giá rồi hẵng để thằng bé kia vào gia phả! Mười năm nữa, dẫu có là thiên tài, cũng thành phế nhân rồi!”

Mười mấy tuổi mới bắt đầu học chữ khai tâm, cả đời này cũng coi như uổng phí rồi! Nhị cô nương nhà họ Ngô nói ra câu ấy với giọng điệu độc địa thấu xương.

Dù có phải chấp nhận mười năm không có tên nàng cũng cam lòng! Nàng chính là không thể để kẻ khác giẫm lên đầu mình mà trèo lên cao!

Ngô Phùng thị nhìn nàng như đang nhìn một đứa nhỏ còn chưa hiểu sự đời, khẽ mỉm cười đầy xót xa: “Sao có thể chứ? Nếu thật sự như vậy, mấy mẫu tử chúng ta e rằng chẳng được yên thân đâu.”

Nhị cô nương bĩu môi lườm một cái rồi nói: “Chúng ta cứ đặt rõ thái độ ra đó! Nếu không phải nắm chắc rằng nương thương con, cha làm sao dám giở thủ đoạn như thế? Ông ta có thể hét giá trên trời, chẳng lẽ chúng ta không thể mặc cả từ dưới đất lên? Phải để ông ta biết rằng, cùng lắm thì cá chết lưới rách! Nương nhớ lấy, tiền đồ của đệ đệ còn quan trọng hơn cả danh phận cả đời của con! Nếu không có đệ đệ, mấy mẫu tử ta mới thật sự không còn hy vọng gì!”

Chẳng lẽ lại trông cậy vào cái người gọi là Ngô lão gia ấy sao? Vị phụ thân đó, chỉ sợ trong lòng chỉ có con trai! Hơn nữa bất kể là ai sinh ra, chỉ cần là con trai thì cũng đều đáng giá hơn nữ nhi! Dù là với Ngô Phùng thị, hay với nàng cũng vậy thôi.

Ngô Phùng thị lẽ nào lại không hiểu đạo lý ấy? Chỉ là, con trai hay nữ nhi đều là bà sinh ra, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. So ra, bà lại càng xót nữ nhi hơn, bởi nữ nhi vốn là thân phận đáng thương hơn. Cho nên, bà thà hy sinh một phần lợi ích của con trai, cũng muốn bảo đảm nữ Nhị cô nương thể sống một đời yên ổn.

Thấy sắc mặt Ngô Phùng thị do dự không yên, Nhị cô nương nắm lấy tay bà, nhẹ giọng nói:
“Nương, chúng ta làm thế này.”

Không ai biết giữa Nhị cô nương và Ngô Phùng thị đã thì thầm những gì, chỉ biết rằng đêm hôm ấy, A Miên đã được cho phép theo Nhị cô nương về viện.

A Miên lúc nghe bà tử nói rằng phu nhân cho nàng đi theo Nhị cô nương, đã sững người suốt một hồi lâu chưa hoàn hồn. Bà tử thấy nàng ngẩn ngơ thì liền khuyên nhủ: “Còn nghĩ ngợi cái gì nữa? Theo Nhị cô nương chẳng phải còn hơn ở lại đây sao? Ngươi nghĩ xem, Đoàn Nhị gia hiện giờ cũng mười lăm mười sáu, tuổi trẻ khí thịnh! Còn lão gia nhà ta…!” 

Bà tử hạ thấp giọng, ghé sát tai A Miên mà nói: “Lão gia nhà ta, chân đã bước một nửa xuống đất rồi còn gì!”

Chuyện ấy thì A Miên sao lại chẳng rõ.

Trong phòng Ngô lão gia, chỉ riêng số thiếp thất đã có năm người, nha hoàn bị lão dính vào lại càng nhiều không đếm xuể. Nghe nói bên ngoài còn có người tình khác. Ngô Phùng thị dựa vào thế lực nhà nương đẻ, lại sinh được đích tử, nên vững vàng ngồi vững ghế chính thất, không ai lay chuyển nổi. Trong phủ lại có hai vị tiểu thiếp được sủng ái, một người đã sinh được con trai lớn hơn cả đại thiếu gia Ngô gia hai tuổi, Ngô lão gia bên cạnh ngoài Ngô Phùng thị ra, chỉ yêu chiều mỗi nàng ta. Người còn lại nghe đồn từng lớn lên trong một gánh hát, dung mạo như thiên tiên, mê hoặc đến mức Ngô lão gia gần như mất hồn mất vía.

A Miên khẽ vuốt khuôn mặt mình. Ngoài khuôn mặt này ra, nàng chẳng còn gì khác. Nàng hiểu rõ vì sao phu nhân để mắt đến mình nhưng dưới tay phu nhân, nàng cũng chỉ có giá trị đến thế. Sau này nếu phu nhân không dùng đến nàng nữa, mà nàng lại chẳng kiếm được cho mình một thân phận rõ ràng, thì nàng còn biết đi đâu về đâu? Nàng không muốn bị bán đi lần nữa.

Nếu theo Nhị cô nương, Đoàn Nhị gia còn trẻ, chưa từng trải qua nhiều, phụ nữ thấy chưa bao nhiêu, có lẽ dung mạo nàng còn có thể khiến người ta mới mẻ được đôi ba hôm. Dù sau này thất sủng trong mắt Đoàn Nhị gia, Nhị cô nương vẫn sẽ còn dùng đến nàng. Nhị cô nương còn nhỏ, phải vài năm nữa mới gả vào Đoạn gia, nếu nàng có thể vì Nhị cô nương mà sinh được một đứa con trai trước, đến khi đứa bé được ghi tên dưới danh nghĩa của Nhị cô nương, thì dù thế nào đi nữa, nhìn vào mặt con, Nhị cô nương cũng sẽ chừa cho nàng một đường sống.

A Miên sau khi nghĩ thông suốt thì lập tức thu xếp hành trang, cam tâm tình nguyện theo sau Nhị cô nương trở về viện. Từ hôm đó cho đến lúc nàng được đưa sang Đoạn phủ, nàng vẫn luôn cúi đầu làm kẻ dưới, nhún nhường dè dặt. Nàng muốn để Nhị cô nương hiểu được lòng trung thành của mình, tuyệt không thể để Nhị cô nương có nửa phần nghi ngờ nàng sẽ không chịu nghe sai khiến trong tương lai.

Nhị cô nương rất hài lòng, cảm thấy A Miên hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Ngô Phùng thị cũng rất mãn ý, nhân cơ hội dạy dỗ Nhị cô nương: “Con à, nha đầu có kẻ thông minh, có kẻ ngu ngốc, thông minh quá cũng không được, ngu ngốc quá lại càng không nên. Chúng ta muốn dùng, thì phải dùng loại thông minh vừa phải, biết chuyện mà không đa tâm, hiểu chuyện mà không nghĩ ngợi quá nhiều.”

Nhị cô nương gật đầu. Nếu A Miên có thể cả đời ngoan ngoãn như thế, nàng cũng không ngại nuôi nàng ta cả đời.

Phía Ngô Phùng thị bắt đầu ngấm ngầm ám chỉ với Chương thị bên nhà họ Đoàn, lời lẽ úp mở nhưng ý tứ rõ ràng: bà đã có ý buông lỏng. Chỉ là chuyện này dù gì cũng phải có chút bù đắp chứ? Tuy rằng đều là người một nhà, nhưng lời khách sáo vẫn cần có, chủ yếu là để giữ thể diện cho Ngô gia. Không thể để người ngoài nói Ngô gia dễ bị bắt nạt, chưa cưới chính thê, tiểu thiếp đã lẻn vào cửa trước vậy mặt mũi Ngô gia còn để vào đâu?

Sau khi Chương thị nghe ra được ẩn ý, mới biết cuối cùng cũng đã bước vào chính đề. Trong lòng dù chẳng vui vẻ gì, nhưng chuyện thể diện thì vẫn phải giữ. Thế là một rương rồi lại một rương, từng hòm từng hòm lễ vật được khiêng vào hậu viện Ngô gia. Đến khi đã chuyển vào bốn rương lớn.

Ngô Phùng thị mới làm bộ làm tịch nói rằng: “Thể diện như thế cũng đã đủ rồi.”

Chương thị tính toán trong lòng, nghĩ đến ngày sau khi Nhị cô nương gả đến nhà họ Đoàn, chỉ riêng phần hồi môn cũng phải ít nhất có một phần mười là do nàng đưa tới lập tức nghẹn đến ngực tức thở. Nhưng nếu Ngô gia không gật đầu, thì con trai nàng cũng không cách nào nạp thiếp được, đành phải nuốt máu nuốt răng mà nhẫn nhịn.

Dù sao thì Nhị cô nương có gả tới rồi cũng đâu thoát khỏi tay nàng? Nghĩ vậy, Chương thị mới thấy dễ chịu đôi phần.

Một tháng sau, Đoạn Hạo Phương lại lên cửa cầu thân, so với trước kia ba tháng mới đến một lần, lần này xem ra siêng năng hơn nhiều.

Lần này vào phủ, chính là A Miên đón hắn vào viện. Một nha đầu xinh xắn rực rỡ thế này, Đoạn Hạo Phương không khỏi liếc nhìn thêm mấy lần, trong lòng âm thầm cân nhắc, rồi mới đường hoàng vào cửa chào hỏi. Sau đó lại được Ngô Phùng thị sai người đưa đến gặp Nhị cô nương, vẫn là A Miên dẫn đường.

Lần này Nhị cô nương ăn mặc tươm tất, trang phục chỉnh tề, tuy chỉ là một thân thể non nớt còn chưa phát triển hết, nhưng đã học cách ngồi đoan chính như tiếp đón khách quý. Đoàn Nhị gia suýt nữa cười thành tiếng, nhưng vẫn cố nghiêm túc hành lễ, hai người một trái một phải ngồi như đang đối đãi với đại nhân vật.

Người bưng trà vẫn là A Miên. Đoàn Nhị gia lòng như gương sáng, chậm rãi uống trà, thong dong hàn huyên, không để mắt lạc hướng.

Lúc sắp về, Nhị cô nương nói một câu: “A Miên, tiễn nhị ca ra ngoài.”

Lần đầu tiên nghe Nhị cô nương gọi mình là nhị ca, Đoạn Hạo Phương sặc một ngụm trà, vừa ngẩng đầu đã thấy Nhị cô nương nở nụ cười ngọt ngào, tay chỉ vào nha đầu chói mắt đứng bên cạnh mà nói: “A Miên là nha hoàn ta thương nhất, nhị ca phải để ý chăm sóc nhiều hơn đấy.”

Đoàn Nhị gia khựng lại. Hắn đâu ngờ Nhị cô nương không nói không rằng, lại đột ngột đem nha đầu tặng thẳng cho hắn như thế. Chẳng lẽ giờ hắn phải nghiêm mặt mà hỏi: “Muội đưa nha đầu của muội cho ta làm gì?”

Nhị cô nương không phải người ngoài, đó là chính thê tương lai của hắn, là người mà cả đời hắn phải tôn kính nghiêm chỉnh. Dù hiện tại nàng mới sáu tuổi, hắn cũng không thể thất lễ.

Huống hồ những tâm tư của Chương thị, hắn xưa nay đều biết rõ hắn muốn nạp thiếp, thì phải được Ngô gia đồng ý. Nói cách khác, Nhị cô nương từ lâu hẳn cũng đã hiểu rõ rồi. Huống hồ, chuyện trong phòng của trượng phu, chính thê lo toan vốn là bổn phận.

Hắn chỉ đành làm ra vẻ bình tĩnh, điềm nhiên gật đầu như đã có ngầm hiểu với Nhị cô nương, rồi dẫn theo nha đầu mà rời khỏi.

Vừa quay lưng đi, sau lưng liền truyền đến tiếng gọi yếu ớt, nghẹn ngào như sắp khóc của Nhị cô nương: “Nhị ca.”

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Nhị cô nương mím chặt môi, ánh mắt khó xử lại khổ sở nhìn hắn, giống như đang phải chịu uất ức to lớn không lời.

Nửa năm nay, mẫu thân hắn nghĩ gì, hắn cũng đại khái đoán được. Tuy trong lòng biết rõ mình đích xác có phần không phải với tiểu tân nương kia, nhưng chuyện như thế này thật sự không thể để một nam nhân như hắn cứ đợi nàng trưởng thành. Hắn còn có gia nghiệp phải gánh, có song thân cần phụng dưỡng. Thế nhưng, hắn sẽ ghi nhớ nỗi ấm ức hôm nay của nàng, về sau nhất định sẽ bù đắp cho nàng thật tốt.

Trong lòng hắn đã tính toán rõ ràng, vậy mà khi tận mắt thấy Nhị cô nương của Ngô gia, tuổi còn nhỏ, vóc dáng còn chưa cao đến vai hắn, lại phải vì chuyện này mà phiền lòng đau khổ, thì nơi mềm yếu trong lòng hắn khẽ bị khơi động.

Hắn quay đầu nhìn kỹ Nhị cô nương thêm một lần tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn. Nỗi ủy khuất trong lòng nàng, hắn đều sẽ khắc ghi.

Trước kia, việc có hôn ước chỉ là lời nói suông, cho đến khi tận mắt thấy vị hôn thê chỉ là một hài tử, hắn cũng từng cảm thấy buồn cười. Hắn biết lấy thê là lấy đức, mà Ngô gia thì bày ra đó, môn đăng hộ đối, hắn cũng không phản đối chuyện có một tân nương nhỏ tuổi như thế. Nhưng hắn vẫn coi trọng Ngô gia hơn. Chỉ là hôm nay, sau khi gặp mặt, hình bóng Nhị cô nương đã khắc sâu trong lòng hắn.

Lại liếc mắt nhìn A Miên bên cạnh, người được Nhị cô nương đích thân lựa chọn phải nói rằng ánh mắt nàng thật không tầm thường. Dung mạo như vậy, mấy người mà Chương thị tuyển chọn cộng lại cũng e rằng chẳng bằng được một nửa.

Đoàn Nhị gia trong lòng vừa đắc ý lại vừa chua xót, cảm thấy bản thân bỗng chốc thật sự trở thành một nam nhân, cảm giác lập gia thất cũng đã nhen nhóm được một nửa.

A Miên đưa hắn trở lại chào từ biệt với Ngô Phùng thị. Dĩ nhiên, ánh mắt Ngô Phùng thị liếc thấy A Miên đứng phía sau hắn, sắc mặt tức thì ảm đạm hẳn đi. Bà lạnh nhạt nói: “Về đi thôi, sau này ta sẽ cho người đưa bà tử và nha hoàn đến cho.”

Một nha hoàn thì không cần đến bà tử và nha hoàn hầu hạ. Chỉ có thiếp thất mới được phân người sai khiến riêng.

Đoàn Nhị gia lập tức từ lời Ngô Phùng thị mà lĩnh hội ra được thân phận tương lai của A Miên chỉ sợ trước khi Nhị cô nương gả vào cửa, A Miên đã là nửa mảnh trời trong viện hắn  đại diện cho Ngô gia rồi.

Lời nói của nhạc mẫu tương lai, cũng là lời thay mặt Nhị cô nương. Đoàn Nhị gia vốn không định làm khó, liền thuận theo nhận lời. Nhưng khi hắn vừa trở về Đoạn phủ, Chương thị nhìn thấy A Miên phía sau hắn, sắc mặt lập tức đen kịt.

A Miên rất biết điều, vừa bước chân vào cửa đã lập tức quỳ xuống dập đầu. Đoàn Nhị gia ngồi xuống uống trà, tự nhiên sai nàng châm trà hầu hạ. Chương thị còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã thấy nàng nhu thuận đứng phía sau con trai mình, đành phải nén giận. Nhưng ánh mắt lại soi xét A Miên từ trên xuống dưới, cuối cùng mới lạnh giọng hỏi: “Ra ngoài một chuyến, sao lại mang về một nha đầu thế này?”

Đoàn Nhị gia làm như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của mẫu thân, điềm nhiên thuật lại lời Ngô Phùng thị, chỉ là cố ý lược qua không nhắc đến Nhị cô nương.