Chương 2: Chương 2

3020 Chữ 28/05/2025

Một cô gái xinh đẹp, nhưng anh không quen.

“Bạn sinh viên, lấy món gì?” Bác cấp dưỡng sốt ruột giục.

Minh Dã vừa định lên tiếng thì cô gái đã nhanh nhảu nói trước:

“Cháo cá ngon lắm.”

Không chờ anh mở lời, bác đầu bếp nhanh tay múc luôn một chén nhỏ.

“Em thích cháo cá nhất đó.” Cô gái lẩm bẩm.

Minh Dã cúi đầu nhìn hai đầu ngón tay trắng nõn đang níu lấy vạt áo mình, mở miệng nói:

“Buông ra.”

Cô gái hơi lúng túng, vội vàng rút tay về, rồi ấp úng nói:

“Sáng nay em có chào anh.”

Minh Dã hoàn toàn không có ấn tượng về chuyện này. Là người dẫn đội, anh luôn làm gương, chạy bộ chưa bao giờ ngó nghiêng xung quanh.

“Ra ngoài rồi, người em muốn gặp nhất chính là anh. Câu đầu tiên em nói cũng là nói với anh. Lúc đi đường, tài xế taxi bắt chuyện, em còn giả vờ câm luôn.” Giọng cô gái nhỏ dần, mang theo chút tủi thân. “Nhưng em nói chuyện với anh, anh lại không thèm để ý đến em.”

“Chúng ta quen nhau sao?” Minh Dã nhíu mày. Anh không phải người hay quên, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về cô gái nhỏ này.

Cô gái sáng mắt lên, nhìn anh một cái, rồi lại muốn vươn tay kéo áo anh. Nhưng chỉ vừa định chạm vào lại bắt gặp ánh mắt thờ ơ của anh, cô đã lập tức rụt tay về.

“Anh chắc chắn biết em.” Cô nói rất chắc chắn. “Anh còn nói em phải gả cho anh nữa.”

“Cậu nhận nhầm người rồi.” Minh Dã quả quyết phủ nhận, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Cô gái này hoặc là bị ngốc, hoặc là cố tình tiếp cận anh.

Dù sao danh hiệu “soái ca” của Học viện Quốc phòng đâu phải là hư danh!

“Không nhận nhầm.” Cô gái chỉ vào anh, nói từng chữ một:

“Anh tên Minh Dã, năm nay 21 tuổi, bụng có sáu múi, mông có một nốt ruồi, tầm… thế này này.”

Cô giơ tay, cong ngón trỏ tạo thành một vòng nhỏ.

Minh Dã: “…”

“Sao cậu biết?” Anh trầm giọng hỏi, vẻ mặt tối sầm.

“Là cái tên Đỗ Kiệt kia kể với cậu sao?”

Cô gái lắc đầu, đảo mắt nhìn quanh như sợ bị nghe lén, rồi ghé sát tai anh, lấy tay che miệng nói nhỏ:

“Em còn biết, Đỗ Kiệt mùa xuân năm nay đi cắt trĩ, khóc cả đêm trong bệnh viện, miệng cứ gọi tên bạn gái cũ không ngừng.”

Vẻ mặt Minh Dã lập tức trở nên quái lạ.

Anh quay đầu liếc nhìn Đỗ Kiệt một cái.

"Cậu làm sao mà biết chuyện đó?”

Cô gái không trả lời câu hỏi của Minh Dã, chỉ tiếp tục lải nhải một mình:

“Minh Dã, anh thích cháo cá không? Anh thích ăn cá chứ? Thích cá khô không? Nghe nói mỗi tối trước khi ngủ anh nhất định phải ăn một miếng cá khô, có đúng không?”

“Nghe nói có một con mèo mỗi ngày mang cá đến cho anh, mùi vị thế nào? Anh có thích không?”

Cô gái cúi đầu, xoắn xoắn ngón tay:

“Anh đừng hiểu lầm, em biết những chuyện này không phải vì em là con mèo đó đâu… Mà là do những con mèo khác… À không, những người khác kể lại cho em.”

Minh Dã: “…”

“Tôi không thích ăn cá.”

“Ồ.” Cô gái chớp mắt. “Vậy anh thích ăn gì? Anh nói nhỏ cho em nghe đi, em hứa là sẽ không nói lại với con mèo kia đâu.”

“Vui quá, cuối cùng em cũng có thể nói chuyện với anh bằng tiếng người rồi.”

Minh Dã vốn định bảo rằng anh không hiểu cô đang nói gì, nhưng câu này vừa ra khỏi miệng liền bị cô chặn họng ngay lập tức.

Anh nhíu mày, khoát tay:

“Tôi chẳng thích ăn gì cả. Gặp lại sau.”

Gặp lại sau! Nghĩa là lần sau có cơ hội sẽ gặp lại!

Đôi mắt cô gái lập tức sáng bừng, kích động nói:

“Dạ! Gặp lại sau Minh Dã!"

Minh Dã trở về chỗ ngồi, Đỗ Kiệt liền liếc mắt hỏi:

“Quen hả?”

Minh Dã hỏi lại:

“Cậu biết cô ấy không?”

Đỗ Kiệt lắc đầu: “Sao tôi biết được?”

“Cô ấy thần thần bí bí.” Minh Dã dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào thái dương, “Hình như có vấn đề ở đây này.”

-----------------------

Hôm nay là ngày đầu tiên tiểu miêu tinh Tây Trĩ bước vào đại học, hòa nhập với xã hội loài người.

Cục Quản lý Yêu tinh Mèo đã giúp cô làm xong giấy tờ nhập học và chứng minh nhân dân từ trước.

Tây Trĩ, nữ, 18 tuổi, dân tộc Hán.

Thi đại học đạt 600 điểm, đỗ vào Học viện Nhân văn trường H.

Phòng ký túc xá của Tây Trĩ nằm ở tầng một, phía sau là một giàn sắt phủ đầy hoa tử đằng và một cây lựu xanh mướt.

Ba người bạn cùng phòng của cô đều là đàn chị năm ba trong cùng khoa. Khi cô bước vào, họ đang trang điểm và thu dọn sách vở chuẩn bị lên lớp.

Tây Trĩ tung tăng kéo vali vào, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc vì vừa được nói chuyện với Minh Dã trong căng tin.

Cô nhìn quanh phòng một lượt, thoáng sững sờ.

Toàn là người quen.

Cô gái nhỏ gầy gò, trông có vẻ góc cạnh tên là Diêu Khiết. Tính cách mạnh mẽ, mỗi lần phơi giày ở sân sau đều phải xua đuổi hết đám mèo quanh đó, sợ chúng leo lên giày cô ngủ.

Tây Trĩ cảm thấy cô ấy rất hung dữ, cô có phần hơi sợ cô ấy.

Cô gái cao lớn, tròn trịa kia tên là Ngô Điềm, lúc nào cũng đi chung với Diêu Khiết như hình với bóng. Tính tình hiền lành, nhưng không mấy nổi bật, mỗi chiều đều ra sân sau học từ vựng, vậy mà đến giờ vẫn chưa qua được kỳ thi tiếng Anh cấp bốn.

Còn cô gái có vóc dáng trung bình, không cao không thấp, không mập không gầy, khuôn mặt dịu dàng tên là Lưu Giai Giai.

Vừa nhìn thấy cô ấy, Tây Trĩ suýt chút nữa nhảy lên nhào vào lòng cô ấy theo bản năng.

Tiểu tiên nữ Lưu Giai Giai!

Tiểu tiên nữ Lưu Giai Giai cưỡi mây ngũ sắc, tỏa hào quang bảy sắc rực rỡ!

Ngoài Minh Dã, Tây Trĩ thích cô ấy nhất!

Còn thích cả hạt mèo và pate mèo của cô ấy nữa!

“Meo~” Tây Trĩ không kìm được kêu lên một tiếng.

Dịch sang ngôn ngữ loài người: "Ôi trời ơi! Giai Giai thân yêu của em!"

Ba cô gái trong phòng đồng loạt quay lại nhìn cô với ánh mắt quái dị.

Cô nàng nhỏ con Diêu Khiết là người phản ứng nhanh nhất: “Em là tân sinh viên à?”

Ngô Điềm chỉ vào chiếc giường trống cạnh cửa sổ: “Chỗ đó là của em.”

Các đàn chị có vẻ hơi lạnh lùng. Tây Trĩ lặng lẽ lấy tay bịt miệng, sợ lại lỡ miệng kêu meo meo nữa.

Lưu Giai Giai có tính cách tốt, nhẹ nhàng bước đến nắm tay cô: “Chào em.”

Tây Trĩ chớp chớp mắt, tim như muốn tan chảy trước sự dịu dàng của cô ấy: “Chào chị! Em tên Tây Trĩ. Tây là Tây trong Tây Qua (dưa hấu), còn Trĩ là…”

Tên này do Cục Quản lý Yêu tinh Mèo đặt, cô cũng chẳng rõ chữ "Trĩ" này là chữ nào nữa.

“Là Trĩ trong ‘non nớt’ đó.” Lưu Giai Giai giúp cô xách vali đến bên giường, chỉ vào thẻ thông tin treo ở đầu giường, mỉm cười nói: “Trên đây ghi thế.”

“Cảm ơn chị.” Tây Trĩ nhỏ giọng đáp.

Chị ấy thật dịu dàng. Tây Trĩ nghĩ thầm.

Diêu Khiết bĩu môi, trợn trắng mắt với Lưu Giai Giai: “Lại giả vờ tốt bụng.”

Sau đó, cô ấy quay sang Tây Trĩ, nghiêm mặt dặn dò: “Bọn chị đi học đây. Em nhớ đóng cửa sổ lại nhé, không là đám mèo ngoài vườn sẽ nhảy vào trộm đồ ăn đấy.”

Tây Trĩ giật mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Cô bỗng nhớ lại lần trước vì quá đói bụng mà cô đã lén nhảy vào ký túc xá tìm thức ăn cho mèo của Lưu Giai Giai, kết quả bị Diêu Khiết bắt quả tang tại trận.

Hôm đó, Diêu Khiết giận dữ chộp lấy cây chổi đuổi cô chạy bán sống bán chết.

Vẫn là Lưu Giai Giai dịu dàng nhất.

Tiểu miêu Tây Trĩ ngây thơ nghĩ thầm.

Ba đàn chị rời khỏi phòng đi học, để lại Tây Trĩ một mình trong ký túc xá.

Cô mở vali, lấy con chuột bông yêu thích ra đặt lên bàn, vừa định dọn dẹp quần áo thì một con mèo vàng béo ú đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ.

Nó đi vòng quanh chiếc vali của cô hai vòng, rồi “phịch” một tiếng, biến thành một thiếu niên thấp bé, gương mặt bầu bĩnh.

Cậu ta có làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, đôi mắt đào hoa, trông chưa đến hai mươi tuổi.

Cậu đeo một cặp kính gọng vàng nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc, trông già dặn như một ông cụ non.

Vừa thấy cậu ta, Tây Trĩ lập tức đứng nghiêm, giọng rõ ràng, dõng dạc hô:

“Chào thư ký!”

 



Lời tác giả:

Bộ trước viết quá ngược, giờ mở một bộ truyện đơn giản, nhẹ nhàng, ngọt ngào, đáng yêu để chữa lành tâm trạng cho mọi người.

Không có tình tiết ngược đâu nha!

Bạn thích thì hãy lưu lại nè. Không thích đọc liền thì có thể đợi hoàn rồi đọc sau. Yêu các bạn nhiều! 💖

Về sinh viên quốc phòng:

Sinh viên bình thường + Sĩ quan (cảnh sát) dự bị (theo Bách khoa toàn thư).

Nói một cách đơn giản, họ vẫn là sinh viên đại học khi còn đi học, cũng phải học toán cao cấp, triết học Mác - Lênin, tư tưởng Mao Trạch Đông. Ngoài ra còn phải huấn luyện thể chất. Sau khi tốt nghiệp, họ sẽ nhập ngũ hoặc vào lực lượng cảnh sát vũ trang.

Bối cảnh trong truyện là hiện đại giả tưởng, nam chính cơ bản được xây dựng là sinh viên quốc phòng theo hướng cảnh sát vũ trang. Một số chi tiết có thể không hoàn toàn sát với thực tế, xin đừng quá soi xét.